Nào, first blog post.
Cả mấy hôm nay tớ vắt tay lên trán suy nghĩ xem, post đầu tiên của blog thì nói gì cho ngầu, thế thì việc dễ nhất là kể lại việc ngầu nhất mà tớ đã từng làm rồi ☺. Vậy nên nhân một ngày đẹp trời và tớ phải nằm nhà với cái chân còn chưa hồi phục được từ lần đầu làm chuyện đó, tớ quyết định sẽ nói về con số 42.195 đặt ở trên title.
42.195km , 26.2 miles, là quãng đường mà để trở thành một marathoner. Nó đối với tớ không chỉ là một con số, mà là một hành trình khám phá bản thân rất thú vị.
Từ một Whiner và Quiter
Từ bé tớ đã có một thói quen rất xấu là không chịu theo đuổi một cái gì đó cho ra trò. Tớ có thể rất thích một thứ từ đầu nhưng rồi dễ dàng tự cho tớ lý do để từ bỏ rất sớm. Tỉ dụ như là hồi xưa tớ thích đi học nhảy, không, thực ra là đến bây giờ thấy nhạc vẫn thích lắc lư lắm, đầu năm 1 đại học đăng ký ngay 1 lớp học nhảy dance cover và cả choreography mà vì ngại người lạ nên nằn nỉ cho được thằng bạn thân từ hồi cấp 3 đi học cùng. Kết cục là tớ drop lớp sau 1 tháng vì tớ nghĩ là tớ ko có năng khiếu, vì tớ gầy đét đèn đẹt, mà không, là vì lớp nhiều người lạ quá, mà không, vì tất tần tật . Bây giờ thì thằng bạn tớ ngoài việc làm công việc 8 tiếng bình thường thì đang đứng lớp dạy những bài nó tự choreograph. Thi thoảng tớ lại vào stalk instagram của cu cậu ấy và lại thấy tiếc ha ha ha. Hay một ví dụ nữa là về việc học ngoại ngữ của mình, có thể nhiều người không biết nhưng tớ ngoài sử dụng tiếng Anh và bập bẹ một tí tiếng Nhật thì có thể nghe nói tiếng Quảng tốt và biết một chút tiếng Hàn. Nhưng trừ tiếng Anh là học bài bản từ bé còn các thứ tiếng còn lại tớ luôn có một lý do là: tại vì chưa học tử tế thôi, nếu học tử tế thì đâu vào đó hết. Và còn rất nhiều rất nhiều thứ mà tớ đã bắt đầu và bỏ ngang ngay lập tức, để lúc nào nghĩ lại cũng chỉ chép miệng, thôi, bao giờ làm chả được…
Vậy nên khi tớ bắt đầu đi chạy và điên rồ nhất là sign up luôn cho cự ly Full Marathon từ tháng 9 năm ngoái, những người biết tớ và kể cả tớ đều có một tỉ lý do để nghi ngờ cái sự khả thi đó.
Cho tới một Carefree Runner
Từ lúc cắp giày đi chạy tới nay câu hỏi tớ nhận được nhiều nhất là: “Tại sao mày bắt đầu chạy bộ?”. Thực ra thì tớ vừa mới tìm thấy câu trả lời gần đây thôi, còn hồi xưa thì toàn nói dối, nào là vì tao thấy tốt cho sức khoẻ, vì tao thấy chạy bộ vui hoặc là quay ngoắt chuyển chủ đề luôn hề hề. Không thể phủ nhận rằng sức khoẻ tớ cải thiện rõ rệt khi đến với chạy bộ, từ một đứa caot1m62 nặng 42kg, gầy nhẳng xanh lét xanh lè, huyết áp thấp và nhịp tim rất nhanh thì đến bây giờ tớ đã thấy tự tin về thể trạng rất nhiều khi nhìn vào những con số hiện tại. Cũng không thể chối rằng runner’s high là không có thực, cứ hôm nào tớ đi chạy sáng thì cả ngày tỉnh như sáo cười tới tận mang tai hay chạy tối thì về trằn trọc mãi mới ngủ được, và những hôm mà hơi thiếu thiếu endorphin thì thấy nhộn nhạo trong người. Nhưng mà nghĩ lại thì tớ bắt đầu chạy là vì đây là một môn “thể thao” mà hoàn toàn có thể làm một mình, không cần partner, không ràng buộc thời gian và có thể bỏ bất kì lúc nào
)). Thế nên khi mới bắt đầu, tớ chả để ý đến form chạy, kĩ thuật thở, lịch training gì sất, cứ thấy hôm nào đẹp trời là lại tự nhủ: trời đẹp như thế này phải đi chạy mới được, và tớ cũng chỉ chạy tới lúc nào mà cảm thấy: thôi đủ rồi, về nào. Đấy là cách tớ bắt đầu bộ môn chạy đường lỡ cỡ.

*Đường lỡ cỡ: cự ly không ngắn không dài, từ 5-7km, chắc chắn không phải chạy nhanh
Continue Reading "42.195"